Dạo này rảnh rỗi, ngồi chiêm nghiệm những con người mình từng gặp, những việc mà mình đã nghe kể thậm chí là chứng kiến. Cũng không mong phán xét đúng sai, chỉ mong viết ra như một lời kể nhẹ nhàng góp phần làm box thêm sinh động mà thôi. Mọi người biết đâu qua đó lại rút ra cho mình một vài điều gì đó, cũng là đáng quý lắm. Văn không hay, cũng mong mọi người nhẹ tay dùm HoaQuynh nhé.
Chap 1: Chuyến nghỉ mát ở Phú Quốc
Đồng hồ chỉ gần 5h. Vân Anh thu xếp đống giấy tờ còn đang ngổn ngang trên bàn làm việc. Gần cuối năm, giấy tờ sổ sách tài chính làm Vân Anh rối bù cả lên. Nhiều lúc, nàng muốn dứt ra hẳn, đi đâu đó thật xa cho khuây khỏa ít bữa. Ra khỏi công ty, Vân Anh cho xe chạy thật chậm rãi. Nàng cũng không vội gì về tới nhà. Hai mươi sáu tuổi, sống độc thân trong ngôi nhà thuê nguyên căn, ăn uống phần lớn ở bên ngoài, đôi khi nàng cũng tự tay vào bếp làm vài món mà mình yêu thích, Vân Anh cảm thấy về nhà thật trống vắng vô cùng. Bản thân nàng không thích cái ồn ã của thành phố nổi tiếng về nhịp sống hối hả vào bậc nhất cả nước, Vân Anh chọn thuê một căn nhà ở vùng ven thành phố; dù đi làm có hơi xa.
Thoát khỏi dòng xe chen như nêm trên đường, Vân Anh cảm nhận nhịp sống dường như chậm lại ở vùng ven ô này. Trên bãi đất trống của một khu quy hoạch đang bỏ dở, lũ trẻ tha hồ chạy ríu rít thả diều. Xa hơn chút, một cái chợ chiều nhỏ hình thành từ lâu, vọng lại tiếng cãi nhau òm tỏi lẫn tiếng gọi nhau í ới của mấy bà mấy cô. Vân Anh định ghé vào, mua gì đó nấu bữa tối. Nàng bắt đầu ngán ngẩm việc đi ăn ngoài.
- "Lâu rồi, mới thấy cô ghé lại."
- "Dạ, cháu cũng lu bu nên cứ cơm tiệm thôi bác."
- "Có mấy con tôm tươi, tôi mới lưới ở sông lên, cô mua giúp. Tôm này không có chất kích thích sinh trưởng đâu."
- "Bác cũng thời sự đó." Đoạn Vân Anh khẽ cười rúc rích.
Chỉ nghe nói ông bán tôm trước là bộ đội. Phiêu dạt vào tận trong này kiếm sống. Không vợ không con. Hay chạy ghe thêu chở cát trên sông; bữa nào giăng lưới được mớ tôm mớ cá lại mang vào chợ bán. Người ta bảo ông dở hơi. Bán được bao nhiêu mà bán, không mang về tống vào cái dạ dày lép kẹp đi cho rồi. Ông kệ. Ông cô độc, ông thèm được bầu không khí đông vui thế nên chiều ông lại lân la vào chợ. Vả lại, ở đây ông còn có một niềm vui nho nhỏ.
Đang loay hoay mở cửa vào nhà, xe ôtô của chị Hoa trưởng phòng đỗ xệch ngay cạnh.
- "Một thân một mình nấu chi cho khổ em ơi!. Tối nay đi ăn với chị." Chị Hoa năm nay 30 tuổi. Có bằng thạc sỹ tài chính ở nước ngoài, là trưởng phòng của một công ty lớn, là mẫu người phụ nữ giỏi giang mà Vân Anh luôn hằng ngưỡng mộ. Chồng chị hiện đang là giảng viên của một trường đại học có uy tín.
- "Anh Hưng đâu mà chị lại qua rủ em đi ăn ngoài?"
- "Ảnh đi công tác nước ngoài. Một mình buồn, qua rủ em cùng mấy đứa trong phòng đi ăn. Cu Bim chị gửi tạm qua ông bà nội. Lâu rồi, mới được tự do như thời con gái."
- "Nghe chị nói thế, em chả muốn lấy chồng, mất tự do."
- "Thôi đi cô, trong phòng chỉ mình cô là chưa chồng thôi đấy. Lẹ cho bà chị này ăn cỗ đi chứ."
- "Có anh nào đâu mà biểu em cưới hả chị."
- "Để đó chị mày mai mối cho 1 đám ra ngô ra khoai hẳn hoi."
Xe đưa 2 chị em ghé qua nhà Thu, làm cùng phòng, rồi tạt vào một nhà hàng chuyên nấu món Thái nổi tiếng. Cả ba chị em vừa ăn vừa chuyện trò rôm rả.
- "Chị em mình xin nghỉ mấy ngày ăn chơi nhảy múa cho đã." Chị Hoa khởi xướng.
- "Bà chị nhân thể chồng đi công tác nên rủ bọn em đó hả?" Thu cười tít mắt hỏi kháy chị Hoa.
- "Cái con này, lâu lâu chị mày mới có dịp tự do, phải tranh thủ chứ. Thế có đi không, bảo chị 1 tiếng?"
- "Tính em thích đi mà chị. Em giơ 2 tay ủng hộ."
- "Còn chồng chưa cưới của mày có cho đi không?"
- "Chị yên tâm. Bảo đi cùng với công ty là ok thôi."
- "Vân Anh sao em?"
- "Dạ, em độc thân mà. Lúc nào hô 1 tiếng là có mặt ngay."
- "Thứ năm chị em mình bay ra Phú Quốc. Thứ hai về đi làm lại. Ok hen?"
- "Yeah, chị Hoa number one"
Chuyến bay đáp xuống Phú Quốc vào khoảng 9h sáng. Ngày thường mà khách vẫn nhộp nhịp, chủ yếu là khách Tây. Sau khi làm thủ tục xong, cả ba chị em về khu resort nghỉ ngơi.
- "Sau chuyến đi nghỉ dưỡng này, có khi cả 3 chị em mình lại càng thêm xinh ra đấy chứ."
- "Trong công ty của mình, người đẹp đều ở cả phòng mình hết rồi. Chị không sợ ai phân bì với nhan sắc của chị đâu."
- "Thôi, chị em mình thay đồ, rồi biển tản bộ tận hưởng không khí trong lành ở đảo đi. "
Cả 3 chị em đều mặc váy maxi rộng, mỗi người một màu. Trông họ từ xa nổi bật lên giữa sắc vàng của nắng. Gió thổi làm tóc của ba chị em xõa tung lên. Gió đôi khi thổi những hồi dài và hơi mạnh, làm váy ba chị em túm lại, bay phần phật ở phía sau; những chiếc váy maxi rộng vô tình bó sát vào cơ thể của ba chị em, làm lộ rõ những đường cong những chỗ căng nở nhấp nhô của người phụ nữ. Những chiếc nón rộng vành màu trắng, cùng những cặp kính màu sẫm chống nắng khiến cả ba chị em nhìn thật thanh lịch.
Buổi tối, cả ba chị em rủ nhau ra ngoài dạo chơi. Cả 3 người đều diện quần jean, áo thun ngắn tay, đi giày búp bê, riêng Vân Anh thì xõa tóc chấm vai. Nhìn cả ba chị em thật trẻ trung, tràn đầy sức sống. Dọc 2 bên đường ven biển, các quán cóc hải sản nằm sát cạnh nhau đang ra sức mời gọi khách.
- "Chị Hoa này, ba chị em mình xuống biển thuê bạt, kêu hải sản, làm vài lon bia cho vui đi chị hén"
- "Cái con này, mày uống được bao nhiêu so với chị, mà cứ lúc nào cũng rủ rê thế nhỉ?"
Tấm bạt căng ra, lò than đỏ hồng, đang nướng thơm phức mùi mực. Những con tôm hùm luộc chín nhanh chóng được dọn lên, ăn tạm trong khi chờ người bán chế biến cầu gai nhum và tu hài. Bật lon bia tanh tách, cả ba chị em hô zô một tiếng thật to, rồi thi nhau phá lên cười nắc nẻ. Ôi thôi, đủ thứ chuyện linh tinh được cả 3 chị em mang ra bàn tán cho không khí thêm phần xôm tụ như lời của Vân Anh.
Kế bên họ cũng có một lũ choai choai đang nhậu nhẹt la hét òm tỏi. Nhìn cũng biết là dân làng chài vùng này. Tóc thì hoe hoe vàng, có đứa đầu cạo trọc lốc. Da đen sạm vì nắng. Mắt cứ hấp háy, kèm nhem vì gió biển mặn rát. Có vài miếng khô sặc, một chai rượu trắng, cả đám cứ thi nhau uống xoay vòng ly rượu, thi thoảng lại xé roạt 1 miếng khô nhắm cho đỡ chát cái miệng. Thi thoảng, chúng lại quay sang nhìn đồ ăn bên 3 chị em, ra vẻ thèm thuồng.
_ "Chị ăn no quá, tụi em ráng chiến đấu hết nhé."
- "Em cũng kễnh bụng rồi đây này."
- "Bỏ thì phí quá. Hay là..." đoạn Vân Anh nhìn sang bọn trẻ choai choai.
- "Ừ, em cho bọn trẻ đi. Đâu phải lúc nào chúng cũng được ăn ngon thế này."
- "Bên chị còn dư, tụi em qua lấy về mà ăn, nhâm nhi với rượu cho vui." Vân Anh nói với sang bọn trẻ. Bọn trẻ hí hứng kéo nhau sang rinh hết về.
- "Các chị, qua ngồi với bọn này cho vui."
Bọn trẻ cũng ra vẻ biết điều, trải bạt lại thẳng thơm, dọn sạch mọi thứ vứt lung tung đi. Cài áo lại đàng hoàng, dù có đứa nút cài bị lệch.
- "Tụi mình qua chơi với bọn trẻ một xíu. Giờ về cũng chưa ngủ được đâu." Thu lên tiếng.
Bọn trẻ giới thiệu tên chúng, phần lớn chúng gọi nhau theo tên cúng cơm ở nhà. Chúng đa phần học đến cấp 2 thì nghỉ học, đáng nhẽ giờ chúng phải lên tới lớp 12. Được cái cả ba chị em vui tính, nên bọn chúng tha hồ kể đủ thứ chuyện, thậm chí kể cả chuyện đánh ghen trong xóm. Chúng hứa dắt các chị vào chơi cho biết, nếu được ở lại càng vui, vì theo lời bọn chúng là kiểu du lịch homestay như lời mấy anh làm hướng dẫn viên du lịch hay nói ra rả cho tụi nó nghe.
Ngày hôm sau, buổi sáng, cả 3 chị em đi spa ở resort, vừa thư giãn và làm đẹp cơ thể. Gần chiều, điện thoại chị Hoa reo lên.
- "Ủa chị cho số bọn nhóc đó hả?" Vân Anh thắc mắc.
- "Thằng lớn nhất trong bọn, nó tên gì ấy nhỉ. À, thằng Ben con ông Tám lép, nó mời các chị ra chơi. Nó kêu đêm ở đây đi câu, rồi mang về nướng thì tuyệt lắm. Bọn khách Tây hay khoái mấy vụ này."
- "Ừ chị cho. Số này khuyến mãi. Dùng xong chị cũng quăng mấy hồi. "
Bọn nhóc đã đứng đợi 3 chị em ở góc đường. Cả thảy có 5 đứa. Thằng Ben đề nghị về nhà thằng Huy lép, chả là nó gầy nhất trong bọn nên có biệt danh như thế. Ba nó còn đang đi đánh cá ngoài khơi, đi cả tháng mới về, mẹ nó tranh thủ lại tòm tèm với anh giáo trường cấp 3 của huyện. Đi cả tuần chả bao giờ thấy mặt mũi đâu. Về nhà nó là hay nhất.
Ngôi nhà nằm trên dãi cát dài, xung quanh rau muống biển mọc đầy. Chỉ là căn nhà cấp 4 đơn sơ, với những bức tường hoen ố cũ kỹ. Thằng Huy lép đẩy cái cửa gỗ bạc thếch màu, kêu cọt kẹt. Bên trong nhà chỉ còn cái đi văng dài là còn giữ nguyên màu véc ni. Cái bàn để trỏng trơ mấy cái cốc thủy tinh nằm lăn lóc.
- "Mấy chị ngồi đi văng chơi. Bọn em rửa ly mời các chị uống nước."
- "Nhà tuyền toàng quá em nhỉ"
- "Dân ở đây cũng cơ cực lắm các chị."
- "Mấy chị ở đây vài hôm là biết cuộc sống thế nào thôi." Thằng Ben nói chen ngang vào.
- "Ở đây có sâm biển, mấy chị có đi đào với tụi em không. Mang về nấu uống mát lắm, lại đẹp da. Da các chị quá đẹp rồi chắc hổng cần uống đâu."
- "Chị có nghe mà chưa đi đào bao giờ. Em nào dắt chị đi thử."
				
		
 ACHECKERVIET.COM là tên miền phụ khi checkerviet không truy cập được. 

                    
			
					
					








