Chap 15+16: Rời.
Reeng...reeng……….
Reeng…..reengg………….
Tiếng chuông điện thoại réo liên tục kéo Tuấn và Phượng tỉnh dậy…
“Alo! gì vậy Long, mới sáng ra mày đã đào tao đậy là sao??” Tuấn uể oải hỏi.
Đầu dây bên kia thằng Long đáp với giọng mệt mỏi “Mày vẫn ở điện biên à? Về đây giúp tao cái, hôm qua lúc tao về đến đây thì địa bàn của tao đã bị chiếm bởi lão Dương rồi, bây giờ tao cần mày trợ giúp để lấy lại!”
“Được ! Tối tao sẽ về đến!” Tuấn cúp máy rồi bước xuống giường.
“Anh đi đâu vậy?” Phượng ngáp ngáp hỏi.
“Thằng Long gặp chuyện, anh phải về giúp nó, xem ra lần này anh phải làm con chó mực rồi!” Tuấn cười.
“Cho em đi theo với!”
“Không được đâu nguy hiểm lắm!” Tuấn đáp.
“Em ứ chịu, cho em đi cùng đi!!” Phượng nhõng nhẽo.
“Thực sự rất nguy hiểm, em cứ ở đây đi, xong việc anh về ngay mà! Thôi ngoan đi!!” Tuấn nói xong thì hôn chụt một cái lên môi Phượng và chạy đi.
Phượng sờ lên môi “Anh ấy chủ động hôn mình! híhí!!!”
Tuấn nhanh chóng dắt xe ra và ngồi lên nổ máy. “Anh đi xe cẩn thận đấy nhé!!” Phượng chạy ra ban công rồi nói vọng xuống.
“Ừ!...” Rồi Tuấn phóng xe đi, để lại sự lo lắng của Phượng.
***
Ba giờ chiều Tuấn đã về đến Thái Bình sau mấy tiếng chạy xe liên tục, đến chỗ thằng Long và đám đàn em đang nghỉ chân, Tuấn thấy có vài thằng áo nhuộm đầy máu, có thằng áo quần rách bươm nhiều chỗ…
Sau khi nói chuyện với thằng Long xong thì cả đám hẹn nhau tối nay sẽ chém một trận để giành lại địa bàn do lão phỉ dương mới cướp tối hôm qua…
...Mặt trời từ từ lặn, bóng đêm lại bao trùm, đúng chín giờ tối Tuấn và Long cùng đàn em của Long đang phục trước một quán hát, bên trong là đám đàn em cùng lão dương đang hát hò ầm ĩ.
Qua mười giờ tối, cả bọn Tuấn, Long vẫn sốt ruột đợi ngoài quán.
“Sao bọn này hát lâu vậy, cả mấy tiếng rồi chưa thèm ra, hay thấy anh em chúng ta nên sợ!!” Long ngồi vỗ muỗi nói.
“Vẫn nói đùa được à? Mà mày chắc là trùm cao hơn sẽ không nhúng tay vào chứ? sao tao thấy lo lo…” Tuấn lo lắng nói.
“Lo làm quái gì, bọn trùm cao rảnh rỗi quái đâu mà quan tâm đến cái trận thanh toán nhỏ bé này, nói cũng xấu hổ, bố tao và lão dương cũng chỉ quản một cái địa bàn nho nhỏ mà thôi, nên hôm nay cứ chém nhiệt vào, đừng chém chết là được cho mất tay mất chân là được rồi!” Long rút một điếu thuốc ra hút.
Đến qua 11 giờ đêm cả bọn lão Dương mới lò dò đi ra.
“Chúng nó ra rồi, bây giờ chạy ra chém bỏ mẹ chúng ra rồi chạy về chỗ chúng nó chiếm của mình và quét luôn bọn canh ở đấy là lão chừa mặt luôn! Nào làm thôi….” Long ra lệnh.
Hơn hai chục thằng xông đến chỗ lão dương tay lăm lăm dao rựa, gậy gộc, cả đám của lão dương cũng khoảng hai mươi người bị bất ngờ và rút vũ khí không kịp nên vài cánh tay đàn em lão phỉ dương rơi xuống, nhiều tiếng thét đau đớn vang lên… Trong lúc bất ngờ và tức giận Lão dương thấy một thanh niên khá trẻ đang lao thẳng về phĩa lão tay không cầm vũ khí.
Lão cười khinh bỉ rồi luồn tay ra sau lưng rút con dao khi Tuấn đến gần lão đâm một phát thật mạnh…
Tuấn cũng hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh tay chụp cánh tay đang cầm dao của lão dương và vặn một cái thật mạnh.
Rắc..pặc….
“A..a….a…….” Lão dương bị vặn tay đến trật cả khớp, đau đớn thét to.
Tuấn lui ra sau một khoảng rồi bật nhẩy lên và đấm một phát thẳng vào mặt lão dương thật mạnh theo hướng từ trên xuống.
“Spia!!!” BỤP…..Phịch….
Nắm đấm trúng thẳng mồm lão và lão văng về đằng sau rồi nằm bẹp trên đất, răng rơi vài cái trên đất.
Đám đàn em lão cũng bị xử gọn, Long ra hiệu cho anh em đưa hắn theo rồi cả bọn rút sạch khỏi đó, tất cả diễn ra chưa đến hai phút.
…
Hạ hết tay chân của lão dương đang canh chừng cái quán của long xong thì Tuấn ra xe rồi đi về căn nhà đang thuê.
Sau khi thu dọn những thứ cần thiết, Tuấn viết vài dòng gửi chủ nhà rồi khăn gói lên xe rồi đi về nhà của mình.
“Lại phải đi 600 cây nữa rồi, vãi hạch!!!” Tuấn hậm hực, cả ngày nay hắn phải đi đến 1200 cây số chứ không ít.
Nhìn lại nơi mình đã từng ở Tuấn cười buồn, “Nơi này mình đã sống một năm dài bên Ly nhưng sao mình không có chút tình cảm gì nhỉ?... Thôi chào tạm biệt mảnh đất này nhé!” Tuấn định đi luôn thì nhớ đến Linh nên phóng xe đến cái nhà trọ ngày nào để gặp.
Đến cái cổng hẹp của nhà trọ Tuấn lại mỉm cười. “Bà cô kiêu chảnh từng đâm xe mình ở đây!!” Rồi Tuấn phóng xe thẳng vào trong. Tiếng pô xe của Tuấn dù rất to, nhưng các phòng cách âm rất tốt nên chả ai biết mà ra xem cả, nhìn cánh của phòng con Linh đóng im lìm Tuấn cười rồi lại phóng xe đi…
“Tạm biệt nhé nơi tao đã từng sống, tạm biệt cả em Mai đanh đá nhé, tao đi đây và không trở lại nữa đâu!!” Tuấn vặn ga lên đến 80 cây/giờ và phóng xe vù vù về điện biên, phía sau văng vẳng tiếng còi cảnh sát truy đuổi một tên đi quá tốc độ!...
….
Suốt cả đêm chạy xe không ngừng nghỉ đến tờ mờ sáng Tuấn đã về đến nhà…
Sau khi vào nhà Tuấn chạy lên phòng Phượng luôn.
…
Nhẹ nhàng mở cửa phòng Phượng, Tuấn đi vào trong, Phượng vẫn thở đều đều. Tuấn ngồi xuống cạnh giường rồi vuốt vài sợi tóc lòa xòa trên khuôn mặt dễ thương của Phượng… “Con bé này chưa dậy đi học còn ngủ đến bao giờ!”
“Sao em ngủ mà vẫn còn đẹp vậy Phượng? anh không kìm nổi đâu!!!" Tuấn cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi Phượng, cũng đúng lúc Phượng tỉnh lại... Công chúa đã thức dậy sau nụ hôn...
Phượng choàng tay ôm chặt lấy cổ Tuấn rồi hôn mãnh liệt... Tiếng chụt chụt cứ phát ra liên hồi, môi của cả hai dính chặt lấy nhau...
Sau một lúc Phượng rời môi Tuấn rồi nói "Tí nữa anh đưa em đi học được không?"
"Xe đạp điện em hỏng à?"
"Xe em không hỏng nhưng em muốn anh chở em đi học cơn!" Phượng nũng nịu.
"Được thôi dù sao anh bây giờ anh cũng chơi dài đít, xuống ăn sáng đi rồi anh đưa đi học!!" Tuấn xoa đầu Phượng.
"Vâng!"
Ăn sáng xong Tuấn dắt xe ra và gọi "Xong chưa Phượng ơi?"
"Em đây..." Phượng lon ton chạy ra, Tuấn lại suýt rơi mắt và chảy máu mũi vì ngực Phượng nhô hẳn lên khỏi lớp áo trắng, nó to bằng ngực của một người phụ nữ trưởng thành.
"Anh nhìn vừa thôi cháy áo em giờ!" Phượng đỏ mặt nói.
"Sao...sao...sao...s...sao t...to thế!!" Tuấn lắp bắp mãi mới nói được.
"Anh này!! người ta làm sao mà biết được nó to như vậy chứ! thôi chở em đi học nhanh lên!!" Phượng mặt đỏ bừng xấu hổ nói.
"Ờ hề hề lên xe đi!!..." Tuấn gãi đầu.
Phượng trèo lên xe, khổ nỗi yên xe nó ngắn thành ra người ngồi sau phải ngồi sát với người ngồi trước và ôm thì mới không bị ngã.
Tuấn cảm nhận được hai quả bưởi của Phượng đang áp chặt vào lưng, tim lại đập mạnh dần nhưng Tuấn cố xua đi cảm giác khó chịu trong người và phi xe đi.
...
"Anh cứ phi thẳng xe vào trong trường nhé, để bọn bạn em nó phải lác mắt! hihihi..." Phượng ghé tai anh trai rồi nói to.
"Rồi rồi chịu em luôn!!" Tuấn lắc đầu cười, thời hắn đi học có cái xe đạp mini bị han gỉ rồi màu sơn loang lổ, đi đến trường mà xấu hổ ra mặt. Và bây giờ Tuấn ngồi một chiếc xe phân khối lớn Ducati 899 Panigale chở em gái đi học, nhìn oai cả ra.
Đến trường của Phượng Tuấn phóng thẳng qua cổng và chạy vào trong, tiếng động từ chiếc xe thu hút cả trường chú ý. Dừng trước cửa lớp của Phượng rồi thả Phượng xuống... Tuấn chào rồi rú ga ầm ầm phóng đi để lại bao ánh mắt hâm mộ và ước ao đang nhìn hắn và Phượng.
Tuấn đi khỏi mấy đứa con gái trong lớp Phượng chạy ra suýt xoa "Ôi anh đẹp trai quá!!"
"Xe anh đẹp quá!!"
"Bạn trai cậu hả Phượng? sao chất thế!"
Phượng mỉm cười rồi đi vào lớp "Làm gì có bạn trai chứ! ... Anh trai tớ đấy!!"
"Ôi sướng thế!!!...Anh ấy tên gì, bao nhiêu tuổi, có bạn gái chưa?" Cái Hoa bạn thân Phượng thích thú hỏi.
"Anh ấy tên là Tuấn, 21 tuổi có bạn gái rồi nên đừng có tơ tưởng nha!!"
"Ôi mất cơ hội làm chị dâu cậu rồi hiha...!!" Hoa cùng đám con gái cười của phá lên.
"Tiêu chuẩn anh ấy cao lắm, phải đẹp thì anh ấy mới thích nha!! híhí...!" Phượng cười, lòng vui sướng tột cùng khi có một người anh trai như vậy.
“……..”
***
Đến giờ tan trường Tuấn đã đợi sẵn ở cổng, Phượng lên xe rồi được Tuấn chở về nhà với những ánh mắt đang dõi theo ở phía sau…
….
Những ngày sau đó luôn là những ngày vui vẻ với cả hai anh em, trước mặt mọi người họ đúng là anh em nhưng vào những khi chỉ có hai người với nhau họ là người tình của nhau, huyết thống càng làm tình cảm họ gắn bó hơn dù là loạn luân là tội lỗi. Cho đến khi tội lỗi hoàn tất họ đã thực sự phá bỏ ranh giới anh em để tiến vào ngưỡng cửa loạn luân… Phượng đã trao cơ thể và tâm hồn cho anh trai trong một đêm đông rét buốt…
…
12-12-2015…
“Bố mẹ về đây, trông coi nhà cửa và chăm sóc em mày cẩn thận đấy! Tao đi có hai tuần thôi…” Bố Tuấn ở trong xe nói vọng ra.
“Vâng!” Tuấn đáp.
“Thôi vào nhà đi trời rét lắm, ăn mặc cho ấm vào cứ phong phanh thế có lúc ốm ra đấy!” Mẹ Tuấn căn dặn.
“Ôi giời ơi con biết rồi!
“Tao đi đây!” Bố Tuấn dứt câu rồi kéo cửa kính lên và xe từ từ lăn bánh.
“Tự do rồi, bố mẹ vê quê rồi hú hú….” Phượng vừa chạy vào nhà vừa vui sướng.